Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tạp
Ghi
Chủ đề:
50 năm – QH30T4Đ
Tác giả:
Quang Hau
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Vào năm
1971, Phi đoàn trực thăng 219 của Không Quân VNCH, lừng danh
trong giới lực lượng Đặc Biệt Việt–Mỹ phải tạm ngưng hoạt động để
xuyên huấn từ trực thăng H34 qua UH1.
Phi đoàn này chuyên phụ trách những phi
vụ thả và bốc các toán Biệt Kích nằm trong vùng địch, dọc đường
mòn HCM, có khi sâu vào biên giới Lào và Cao Miên.
Là những phi công tài ba, gan dạ với
phương châm:
–
“không bỏ anh em, không bỏ bạn bè” họ đã chu toàn những phi vụ
hiểm nghèo cho các đơn vị biệt kích, dù có hy sinh, mất mát...
Vì tài ba và gan dạ, họ chính là niềm
hy vọng cuối cùng đối với các toán biệt kích Việt–Mỹ trong lúc bị
địch phát hiện và săn đuổi. Những lúc nguy cấp đó, các toán biệt
kích rất tin tưởng ở khả năng của các phi công 219 và lên tinh
thần khi thấy bóng dáng chiếc H34, vị cứu tinh của mình xuất hiện
trên bầu trời.
Các phi đoàn UH1, ngoài công việc hằng
ngày như liên lạc, tiếp tế, tải thương, đổ quân, bốc quân,
gunship hộ tống, và yểm trợ tác xạ cho tất cả các đơn vị bạn của
QLVNCH, nay lại được giao phó thêm nhiệm vụ đổ và bốc các toán
Biệt kích thay cho Phi đoàn 219 trong thời gian chuyển tiếp.
Được lịnh biệt phái cho lực lượng Biệt
Kích Dù đồn trú tại Quản Lợi gần thị xã An Lộc. Sáng tinh sương,
khi mặt trời chưa ló dạng, Chúng tôi hai chiếc trực thăng UH1 rời
Cần Thơ sát cánh nhau trực chỉ Quản Lợi. Sau gần một giờ rưỡi
bay, chúng tôi ghé phi trường Quản Lợi, (nơi đồn trú của trung
đoàn pháo binh nặng, và cũng là căn cứ trực thăng cùng tiếp liệu
của Mỹ) đổ thêm xăng và về đáp tại trại lực lượng Biệt Kích Dù
gần đó để túc trực làm việc cho họ.
Đang ngồi bên những ly cà phê nóng tại
câu lạc bộ cuả trại, người thì chúi mũi vào tờ báo, kẻ khác thả
hồn mình lãng đãng theo khói thuốc, chúng tôi giật mình vì tiếng
trực thăng ầm ỹ trên đầu. Qua khung cửa kính lờ mờ đầy bụi đỏ,
hai chiếc Cobra gunship của Mỹ cũng từ phi trường Quản Lợi đến
và đang đáp gần hai chiếc UH1.
Tiên đoán trưa nay thế nào cũng có phi
vụ cho biệt kích, trong lòng bỗng thấy hơi hồi hộp, tò mò, vì đây
là phi vụ đầu tiên, đặc biệt và hoàn toàn mới lạ đối với chúng
tôi. Từ lối điều quân bí mật, bất ngờ, nhanh, và gọn của biệt
kích đến lộ trình bay, bãi đáp đều không giống như cách thức
thường làm khi yểm trợ cho các đơn vị bộ binh mà từ bao năm nay
chúng tôi đã hằng ngày áp dụng. Cho nên tuy bề ngoài bình thản
nhưng trong lòng chắc ai cũng có riêng mình một chút bâng khuâng.
Như dự đoán, một Thiếu úy Biệt kích Dù
đến mời chúng tôi xuống phòng hành quân để họp. Có mặt tại phòng
HQ là vị Đại úy trưởng trại, Thiếu úy thuyết trình viên, hai phi
hành đoàn Mỹ, và chúng tôi.
Thiếu úy thuyết trình viên trông rất
thư sinh, đẹp trai, ăn nói hòa nhã, và vui vẻ. Tôi không thể ngờ
ông sĩ quan trẻ tuổi này lại đại diện cho một đơn vị dữ dằn, cảm
tử, chuyên đi vào lòng đất địch, cái chết và sự tra tấn dã man mà
địch sẽ dành cho mình lúc nào cũng rình rập một bên! Tôi thật sự
có cảm tình và khâm phục đơn vị này.
Phần thuyết trình đại khái cho biết đơn
vị mà chúng tôi sẽ bốc gồm bốn người, trưởng toán là một thiếu
úy. Tất cả đều bận quân phục của lính chính quy Bắc Việt, trang
bị súng AK–47 của CS, chỉ có khác là thay vì đi dép râu thì họ
lại sử dụng giày của quân đội VNCH, mang nhiều bidon nước và lựu
đạn mini...
Họ
dặn chúng tôi khi tới đón toán, nếu thấy khói trắng là bãi đáp an
toàn, khói đỏ thì phải lập tức bay đi để bảo đảm sự toàn vẹn cho
họ lẫn phi hành đoàn. Ban ngày có mặt trời, họ dùng kính phản
chiếu, ban đêm họ dùng đèn chớp làm hiệu để đánh dấu vị trí.
Chúng tôi, các phi công Mỹ, và Thiếu úy Biệt kích trao đổi tần số
làm việc với nhau. Danh hiệu chúng tôi là Eagle, Mỹ là Playboy,
phi cơ hướng dẫn là Spartan. Họ cũng không quên nói rằng điạ điểm
bốc biệt kích sẽ được giữ kín cho đến khi chúng tôi lên trời và
sẽ được Spartan hướng dẫn.
Chúng tôi và phi công của hai chiếc
Cobra, sau khi thử tần số liên lạc với nhau, lần lượt cất cánh.
Phi cơ VNAF bay hợp đoàn dẫn đầu và hai chiếc Cobra Mỹ theo sau,
làm vòng chờ ở 4000 bộ ngay trên căn cứ Quản Lợi. Đúng giờ hẹn,
một giọng khàn khàn vang lên trong nón bay và chúng tôi bắt đầu
đối thoại:
–
Eagle 1, this is Spartan, how do you read me – over.
– This is Eagle 1, I read you loud and
clear – over.
– Eagle 1, I will present myself by flying in front of you, and
shaking my wings – over.
Sau khi thấy chiếc Spartan ở phiá trước
đang lắc cánh, tôi bấm máy trả lời:
– Spartan this is eagle 1, I have you
in sight – over.
Khi nghe như vậy chiếc Spartant quẹo
gắt và biến mất về phía sau.
– Eagle 1 this is Spartan, I will guide
you to the LZ – over.
– Roger that, tôi trả lời.
– Eagle 1 this is Spartan, heading 280
at 2000 feet – over.
– Roger, heading 280, at 2000 feet.
Trả lời xong, tôi giảm cao độ và nhờ
co–pilot đổi qua tần số nội bộ để gọi chiếc số hai:
– Hai đây một gọi.
– Hai nghe, nói đi.
– Tôi sẽ bay theo sự hướng dẫn của
Spartan, bạn theo tôi nhưng giữ cao độ 3000 bộ, làm vòng chờ lúc
tôi đáp, quan sát tình hình bãi đáp, nghe rõ không trả lời?
– Hai nghe năm.
Tôi cho tàu bình phi ở 2000 bộ, cơ phi
và xạ thủ báo cáo là hai Cobra Mỹ lúc nào cũng theo xa xa... mặc
đù họ bay nhanh hơn chúng tôi.
Chúng tôi giữ yên lặng vô tuyến, đúng
hướng bay và cao độ ấn định vào khoảng mười phút thì tiếng cuả
Spartan lại khàn khàn vang lên chậm rãi, rõ ràng:
– Eagle 1 this is Spartan, at one
o’clock position, one mile away, do you see an opening in the
jungle and the reflecting of a mirror in that opening?
– That is your LZ – over.
Nhìn về hướng một giờ, thấy ánh chớp
nhấp nháy, tôi bèn trả lời.
– Roger, I have the LZ in sight.
Tiến đến gần hơn, tôi thấy một khoảng
trống bằng cái sân đá banh và có chiều dài kha khá, cỏ tranh úa
vàng và chung quanh là rừng cây xanh không rậm rạp lắm. Ở giữa
đám cỏ tranh lấp lánh ánh phản chiếu của tấm kính mà biệt kích
đang sử dụng để đánh dấu bãi đáp cho tôi.
Nãy giờ các pilots của mấy chiếc Cobra
vẫn theo dõi cuộc đàm thoại giữa tôi và chiếc Spartan nhưng họ
giữ im lặng. Bây giờ lead Cobra mới lên tiếng gọi:
– Eagle 1 this is Playboy 1 – over.
– Playboy 1 goes ahead, tôi trả lời:
– Sir, after you lift–off, go straight
forward do not turn left or right, we will shoot on both sides of
the jungle – over.
– Roger that, take off straight
forward, thank you Sir. Tôi trả lời.
Tôi giảm nhanh cao độ và gọi số hai:
– Hai đây một.
– Hai nghe nói đi.
Tôi bắt đầu descend [hạ
xuống], bạn giữ
3000 bộ trên bãi đáp.
– Hai nghe 5.
Tự biết khả năng bay bổng tầm thường
của mình, và vì chưa có kinh nghiệm bay cho Biệt kích nên tôi
chọn cách approach [tiến gần] nào hợp với mình nhất. Tôi mừng
thầm là rất may mắn có cái LZ trống trải như hôm nay thì đỡ phải
vật lộn với con tàu. Cho nên dù có đáp hay cất cánh theo chiều
dài của cái khoảng trống với tốc độ cao, tail wind nhẹ thì cũng
không sao.
Tính toán như vậy, tôi bèn đổi hướng một tí để line up
[đem con] tàu với chiều dài của khoảng trống. Tôi vào cận tiến thật
nhanh và giảm cao độ thật lẹ, nhắm hướng nhấp nháy của tấm kính
phản chiếu nhào tới, tôi flair phi cơ tối đa và đáp ngay trên anh
chàng chiếu kính làm chàng ta phải chạy dạt sang bên và phóng
lên đầu tiên khi tàu vừa chạm đất. Tôi thấy thấp thoáng vài bóng
mặc quân phục chính quy BV xách AK chạy thật nhanh từ bìa rừng về
phía phi cơ, dù đã đươc biết trước về quân phục và trang bị của
biệt kích nhưng chúng tôi cũng không khỏi giật mình vì chưa quen
với cảnh này, tuy nhiên mấy chàng xạ thủ trực thăng với hai cây
đại liên M–60 lúc nào cũng hờm sẵn để nhả đạn nên chúng tôi cũng
tạm an tâm. Thoắt một cái, tất cả đã lên tàu, không chần chờ một
giây, tôi nhấc bổng tàu lên và chúi mũi về phiá trước để lấy tốc
độ cất cánh. Khi bụng phi cơ vừa lướt trên ngọn cây thì cũng là
lúc hai chiếc Cobra nhào xuống phóng vài rocket nổ ầm ầm và các
cây Garling guns tuôn ra mấy ngàn viên đạn một phút nghe như bò
rống bắn chụp lên hai bên bìa rừng. Xạ thủ đại liên M–60 của tàu
chúng tôi cũng bắn chát chúa xuống rừng cây trên đường bay ra.
Hoạt cảnh ồn ào và linh động giống như một đoạn phim của
Hollywood. Tôi rủa thầm mấy tay Playboy này bắn rocket gần quá
coi chừng tàu trúng miểng thì bỏ mẹ cả lũ!
Lấy cao độ thật nhanh và bình phi ở
3000 bộ, Tôi gọi số hai.
– Hai đây một gọi.
– Hai nghe.
– Hai đang ở đâu?
– Ba giờ của một, 3000 bộ.
Nhìn qua hướng ba giờ thấy số hai đang
bay về phía tôi. Chúng tôi ráp vào nhau lấy hướng căn cứ biệt
kích trực chỉ.
Hai chiếc Cobra từ xa bay vào kè sát
với chúng tôi, pilot bên chiếc Cobra lead đưa ngón tay cái lên và
tiếng của họ vang lên:
– Eagle 1, this is play boy 1.
– Go ahead, playboy 1, tôi trả lời.
– Job well done eagle 1, good luck and
good bye, Sir.
– Same to you, thank you and good bye,
Sir.
Hai chiếc
Cobra tách ra và xa dần chúng tôi.
Trên đường về, trưởng toán biệt kích
râu ria lởm chởm trao cho tôi điếu thuốc và châm lửa dùm. Rít một
hơi dài, tôi cảm nhận điếu thuốc Quân tiếp vụ của lính sao quá
đậm đà, cái đậm đà của tình chiến hữu, của sự trở về bình an, và
của khí trời thanh cao, mát mẻ...
Nhờ co–pilot lái hộ tàu, tôi ngồi hút
thuốc và nghĩ về phi vụ của chúng tôi sao lại quá dễ dàng, chẳng
có một tí hiểm nguy nào rình rập...
Vậy mà các bạn tôi, những phi công tài
hoa, những phi hành đoàn kinh nghiệm lại bị những viên đạn thù
đốn ngã, tan xác cùng con tàu định mệnh, đi không ai tìm xác rơi
hoặc cháy thành tro bụi hoặc bị thương tật, tàn phế suốt đời!
Phải chăng là do định mệnh, hoặc nhờ
may mắn mà tôi chưa bị lọt vào ổ phục kích hay nhận lãnh những
viên đạn thù như chúng bạn?
Đời bay bổng còn dài... ngày mai nào ai
biết ra sao, que sera... sera?
Sắp về đến phi trường Quản Lợi, lòng
tôi hân hoan vì phi vụ hoàn tất mỹ mãn mà không có một thiệt hại
nào cho toán biệt kích cũng như mấy phi hành đoàn tham dự.
Ngồi gác chân, lơ đễnh nhìn những đám
mây trắng nõn nà lơ lửng trên bầu trời trong xanh. Mơ màng thưởng
thức hương vị đậm đà của điếu thuốc quân tiếp vụ mà anh chàng
thiếu úy biệt kích vừa trao cho. Bỗng anh ta chồm lên phòng lái
vỗ vai tôi rồi chỉ xuống khu rừng xanh ngút ngàn đang lùi dần
phía dưới. Giữa khu đất trống, một đàn heo rừng gần chục con đang
mải mê đào bới mặc cho tiếng phành phạch của trực thăng trên cao.
Hắn ghé sát vào tai tôi nói lớn:
– “Xuống làm một con không ông thầy?”
Tuy đã về gần căn cứ. Tôi nhìn xuống
rừng lưỡng lự. Đoán biết tâm trạng của tôi, viên thiếu úy thuyết
phục:
– “khu
này của mình, yên lắm đừng lo, xuống làm môt con thôi ông”.
– “hai đây một” tôi gọi số hai.
– “hai nghe nói đi”.
– “hai ở trên cover, tôi xuống bắn một
con heo cho biệt kích”.
– “nghe năm, cẩn thận nghe một”.
– “nhận năm, cám ơn”.
Tôi nhìn Trung úy co–pilot, như hiểu ý,
với ánh mắt đồng lõa, anh trao cần lái, lập tức tôi rời khỏi hợp
đoàn, cúp ga nhào xuống.
Đàn heo đang ăn nghe tiếng trực thăng
trên đầu hốt hoảng chạy tứ tán nhưng lại nhanh chóng vào hàng một
theo con đầu đàn. Con heo to dẫn theo bầy heo nhỏ chạy zíc–zắc
[chữ chi] qua lại trông rất tếu nhưng có kỷ luật.
Bay lướt qua, tôi bất chợt chửi thề:
– “Mẹ, heo mà cũng bày đặt chạy theo
đội hình chiến thuật”.
Tôi cho tàu sà xuống trên ngọn cây và
bay song song với bầy heo chưa kịp thoát thân, để đưa anh xạ thủ
vào tầm bắn. Hai tiếng “tạch tạch” phát ra từ cây M–60 khiến con
heo đầu đàn đang cúi đầu nhắm rừng cây chạy trối chết, lộn đi mấy
vòng nằm lăn quay trên mặt đất, bụi bay mù mịt. Đàn heo còn lại
mất chỉ huy, chạy lung tung rồi lủi vào rừng mất dạng.
Trong lúc cả tàu đang reo hò hoan hô
anh xạ thủ tài ba, tôi quay ngược tàu lại và đáp ngay xuống bên
xác con heo nằm bất động khi bụi mù chưa tan.
Bốn tay biệt kích như đã quen nghề,
nhanh như cắt phóng xuống, mỗi người nắm một chân con heo liệng
nó lên sàn.
Con tàu vội vã cất cánh bay ra khỏi vùng...
Chú heo rừng nằm chình ình ở giữa, mọi
người chung quanh nhìn ngắm trầm trồ. Nó có cặp nanh dài, bộ lông
thưa và cứng màu đen. Bao tử bị bể vì trúng đạn nên mùi cỏ non
chưa kịp tiêu nồng nặc trong tàu...
– “Một đây hai gọi”.
– “Một nghe” tôi trả lời.
– “Heo bự không?”.
– “Vào khoảng 50 ký, có hai nanh khá
to, để xin mấy chả một cái làm bùa”.
– “Ông nhớ xin cho tôi với nghe”.
– “OK”.
Buổi chiều, ông thiếu úy mang tặng
chúng tôi hai cái nanh heo rừng. Thịt thì để lại câu lạc bộ nấu
cho BK.
Xong
nhiệm vụ ngày hôm đó, hai phi hành đoàn được trả về đáp tạm ở Tân
Sơn Nhất để ngày mai trở lại làm việc cho họ.
Đáp TSN, phi hành đoàn chúng tôi rủ
nhau ra một quán nước gần Quân vụ thị trấn để giải khát trước khi
chia tay ai về nhà nấy.
Hai anh cơ phi xạ thủ vào trong quán
trước để kiếm bàn ngồi. Tôi và anh Trung úy co–pilot lui cui khóa
xe lambretta và Honda rồi vào sau.
Khi hai đứa tôi vào hẳn trong quán,
tiến tới bàn của mình, bỏ túi hành trang và nón bay xuống bên
ghế. Ngồi nhìn quanh thì không thấy khách nào khác ngoài tám anh
lính Nhảy Dù đang ngồi ngả nghiêng mặt mày đỏ ké, giọng nói lè
nhè. Trên bàn rải rác vài dĩa đồ nhậu và đầy vỏ chai chứng tỏ đám
ND này đã nhậu ở đây khá lâu và đang say mèm nên chẳng có khách
nào dám lai vãng. Tôi hơi chột dạ vì đã lỡ vào quán, sợ có chuyện
không may sẽ xảy ra nhưng cũng tự an ủi là sát bên Quân vụ thị
trấn, Quân Cảnh đông như kiến chắc cũng không đến nỗi nào.
Nhưng tôi đã lầm to. Bà chủ quán đi ra
nhìn chúng tôi ái ngại, để bốn cái ly và mấy chai coca cola lạnh
trên bàn rồi quay vào. Từ bàn bên kia một anh lính ND xô ghế đứng
dậy ngả nghiêng cầm chai bia đi về phía bàn chúng tôi. Đứng kế
bên tôi, hắn thản nhiên rút trái lựu đạn mini chỉ to hơn trái
chanh một tí nhưng sức công phá thì kinh khủng, làm bộ rút chốt
ra để dọa rồi bỏ nguyên trái lựu đạn vào ly tôi. Hắn cầm chai bia
đổ gần đầy ly, xong dõng dạc ra lịnh cho tôi.
– “ĐM uống trăm phần trăm nghen”.
Hai anh Trung sĩ xạ thủ và cơ phi đặt
tay lên báng súng bên hông nhìn tôi căng thẳng. Tôi lắc nhẹ đầu
với hai anh rồi sửa soạn uống. Ông trung úy nói với tên lính ND
là ông thiếu tá không uống bia. Tên này dằn mạnh chai bia xuống
bàn nói:
–
“ĐM, thiếu tá uống theo thiếu tá”.
Tôi giận cái tên lính có tánh kiêu binh
ngu xuẩn và vô ý thức này.
Nhưng để tránh sự đáng tiếc có thể xảy
ra, và để dùng kế hoãn binh, tôi nâng ly, tay đè trái lựu đạn cho
đừng rớt ra rồi nín thở uống cạn. Trong lúc tôi đang khổ sở cố
uống 100 phần trăm cho hắn hài lòng thì bàn bên cạnh, bạn bè hắn
cũng đang say đồng loạt hô to:
– “Dô... dô... dô...” làm tôi muốn sặc.
Sự nhục nhã nhen nhúm trong tôi!
Bỗng có tiếng quát từ xa:
– “ĐM, cái gì ồn ào dzậy”.
Cả toán lính im bặt. Tên lính đứng bên
cạnh tôi bỗng trở nên lúng túng, mất cái vẻ hùng hổ lúc ban đầu.
Từ sau quán bước ra một ông ND khác vừa
đi vừa cài nút quần vừa quát tháo ầm ĩ. Mặt mày đỏ ké bước thấp
bước cao tiến về phiá bàn của chúng tôi. Tôi nhận ra cái lon
thiếu úy trên cổ áo của ông ND vừa mới từ toilet đi ra nên cũng
khá yên tâm. Ông thiếu úy này đã đến trước bàn chúng tôi. Ông
nhận ra ở bàn KQ có thiếu tá, trung úy, và hai trung sĩ. Mặc dù
đang say, ông cũng đứng nghiêm chào. Chúng tôi tất cả đều đứng
dậy chào lại và riêng tôi bắt tay ông Thiếu úy ND có tư cách.
Bỗng ông ta nhận ra trái lựu đạn trong ly của tôi, hiểu ra câu
chuyện ông nổi giận thộp cổ cái anh lính hỗn xược lắc mạnh khiến
tôi phải can ra. Ông xin lỗi, rồi thò tay vào ly móc trái lựu đạn
ra, thản nhiên bỏ vào túi mình trước sự ngơ ngác của anh lính
kia.
Vị thiếu
úy bảo anh lính về lại chỗ củ rồi bắt đầu giảng morale cho đám
lính của mình đang ngồi nín khe bên kia:
– “ĐM, tụi bây có biết KQ và ND là anh
em không?”
–
Không có tàu bay làm sao tụi bây nhảy dù, không lẽ nhảy chuồng
cu?
– Lúc tụi
bây bị thương hay tử trận, ai chở tụi bây về?
– Tụi bây đi hành quân thay vì lội bộ,
ai chở tuị bây đến ai đưa tụi bây đi?
– Tụi bây cần yểm trợ ai bỏ bom, bắn
phá giải tỏa áp lực cho tụi bây?
– Tụi bây thiếu đạn, thuốc, nước,
gạo... ai chở tới cho tụi bây?
– Ai đem thơ cho tụi bây đọc, ai chở
tụi bây đi phép về đ... vợ thăm con?
– ĐM, Không Quân làm ơn và hy sinh cho
tụi bây mà tụi bây đối xử chó đẻ như vậy hả? Đụ má, tao đá thấy
mẹ hết bây giờ. Thằng C. đ. má mày tới xin lỗi ông thiếu tá mau
đi. Anh lính ND sau khi nghe những lời xài xể hữu lý của ông
trung đội trưởng của mình thì mới ngộ ra, biết lổi bẽn lẽn đến
bên tôi gãi đầu xin lỗi:
– “Em thành thật xin lỗi thiếu tá”.
Tôi bắt tay anh ta và nói vài lời cho
hắn đỡ quê. Đám lính ND bây giờ tiu nghỉu không còn ồn ào như
trước nữa. Viên thiếu úy muốn mời chúng tôi ở lại nhậu nhưng tôi
từ chối viện cớ bận công vụ sau khi uống nước xong.
Chiều hôm đó, tôi đem cái nanh dài gần
bốn inches khoe với bà xã và nói là sẽ cưa làm đôi, bịt vàng để
đeo làm bùa né đạn?!!! Nửa còn lại cho em muốn làm gì thì làm. Bà
xã cười cười không tin dị đoan nhưng cũng cất nanh đi.
Mấy ngày sau bả đưa tôi nửa cái nanh
heo và năn nỉ tôi cưa nó ra làm nhiều lát mỏng để cho bả và mấy
cô bạn đeo làm bùa.
Mấy tháng sau, chiếc DC–6 bốn động cơ
của Air Việt nam bị SA–7 VC bắn rớt. Tất cả phi hành đoàn và hành
khách tử nạn chỉ trừ một cô ngồi sau đuôi bị thương mà thôi!
Không biết cô này có đeo nanh heo của
tôi cưa cho không?
Hỏi bà xã bả không nhớ.
Riêng tôi, có nanh cất chơi cho vui vì
nó lên nước đẹp lắm nhưng tin thì vẫn chưa chắc vì con heo nó có
tới hai nanh mà vẫn bị bắn như thường!
Quang Hau
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by tqh chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật, December 29,
2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang