Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Phiếm
luận
Chủ đề:
tuổi con rắn
Tác giả:
Đỗ Chiêu Đức
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Tý,
Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ... Hết Thìn tới Tỵ, Nhâm Thìn đi thì Quý
Tỵ (2013)
đến; Giáp Thìn qua thì Ất Tỵ (2025) lại về. Hết Rồng
thì tới Rắn, Rồng rồng Rắn rắn, mặc sức mà vẽ Rắn vẽ Rồng, nhưng
Rồng thì muốn vẽ sao cũng được, vì chưa ai được hân hạnh thấy qua
dung nhan thật sự của nó bao giờ, chứ vẽ Rắn thì phải cẩn thận,
không khéo lại “Vẽ Rắn Thêm Chân”, chẳng những vô bổ mà còn làm
trò cười cho thiên hạ nữa là đằng khác!
Đứng hàng thứ 6 trong 12 con giáp của
Thập Nhị Địa Chi, nên có thể tự hào là “Thiên địa ngã trung ương”
được. Vì cũng như con người, con rắn có mặt từ thuở tạo thiên lập
địa ở cả trời Đông lẫn trời Tây.
Theo Sáng thế ký của người Do Thái thì khi Thiên Chúa
mới tạo dựng nên trời đất muôn vật, tất cả mọi vật đều tốt lành,
thánh thiện. Thiên Chúa lại còn ban cho ông Adam và bà Eva, thủy
tổ của loài người, một cuộc sống thật là thong dong và hạnh phúc
nơi vườn Địa đàng, và cho phép họ được ăn mọi thứ trái cây trong
vườn, ngoại trừ trái của một cây có tên là “Hiểu biết”. Bấy giờ
quỷ Satan, vốn cũng là thiên thần được Chúa tạo dựng nên từ
trước để thờ phượng Thiên Chúa, nhưng lại phản bội Thiên Chúa,
nên bị Chúa đày vào Hỏa ngục, thấy thế bèn sinh lòng ganh ghét
nên mượn hình tượng của Con Rắn hiện lên dùng lời lẽ ngon ngọt dụ
dỗ bà Eva. Nghe rắn bảo nếu ăn trái cấm này thì sẽ trở thành
“hiểu biết” ngang hàng với Thiên Chúa làm Eva nghe bùi tai, bèn
bẻ xuống ăn ngay, hại cái là lại còn năn nỉ ỉ ôi để cho Adam cùng
ăn luôn thể. Khi nuốt miếng trái cấm vào, ông Adam chợt nhớ lời
Chúa dạy nên đưa tay lên chặn “miếng trái cấm” lại ngay yết hầu,
tạo nên cái “trái cổ” cho người đàn ông mãi cho đến hiện nay.
Thiên Chúa biết được hai người lén ăn trái cấm, vô cùng tức giận,
bèn đày cả hai xuống trần gian làm người thường, và cũng phạt
luôn con Rắn Satan xuống trần và phải bò sát đất không được cất
đầu lên, tạo nên mối thù truyền kiếp giữa người và rắn.
Hình ảnh con Rắn cũng còn xuất hiện trong các công trình kiến
trúc hay nghệ thuật điêu khắc phương Đông, như trong các chùa
chiền miếu mạo ở nước bạn Campuchia, cũng như ở miền tây Nam bộ,
nơi có nhiều người dân gốc Khmer theo Phật giáo nguyên thủy sinh
sống. Điều này bắt nguồn từ sự tích kể về Bảy ngày tu đầu tiên
của Đức Phật. Cứ theo sự tích này thì khi ngài đang tọa thiền
dưới cội Bồ đề thì một cơn mưa bất thường đổ xuống như trút nước
lên thân thể ngài. Ngay lúc đó có một con rắn Naga Muchalinda bò
ra, cuộn mình thành bảy vòng tròn, nâng Đức Phật lên khỏi dòng
nước đang chảy xiết và dùng bảy chiếc đầu của mình làm thành
chiếc tán che cho Đức Phật. Từ đó, người ta mới hay tạc hình rắn
Naga ngự trên các mái chùa, để xua đuổi tà ma và bảo vệ đạo Phật,
hoặc dùng xà cừ chạm trổ hình rắn Naga uốn quanh những cánh cửa
chùa, trên tủ đựng kinh sách, hay trên những chiếc xe tang như
một vị thần linh đưa người chết về cõi vĩnh hằng.
Dân
Cam–bốt tin rằng vương quốc Khmer là do vua rắn sáng lập. Con
đường dẫn đến ngôi đền chính tại Ankhor Wat của Cam–bốt được khảm
bằng nhiều “naga” bảy đầu và cũng có nhiều hình rắn được tạc trên
tường. Ngay cả xứ Tây Tạng không có rắn cũng thờ thần Naga có tên
là Lu. Tên Nagajurna tiếng Tây Tạng gọi là Lu–truh.
Môn
học nghiên cứu về rắn, được giới khoa học goi là “Herpetology”
bắt nguồn từ chữ Hy Lạp “Herpeton” có nghĩa là “loài bò sát”.
Sau nhiều cuộc khảo sát kỹ lưỡng, người ta vẫn chỉ dự đoán được
rằng rắn xuất hiện trên trái đất cùng lúc với loài khủng long,
vào thời đại Triassic khoảng 200 triệu năm trước đây.
Theo
truyền thuyết cổ đại Trung Hoa trong Sơn Hải Kinh 山海经, kỷ nguyên
thời kỳ Mẫu hệ, thì người tạo nên vạn vật muôn loại là bà Nữ Oa
女媧. Vị nữ thần có hình tượng thân người mà đuôi rắn được cường
điệu là Long vĩ (đuôi rồng)...
Nữ Oa 女媧, hay Nữ Oa thị
女媧氏, Oa Hoàng 媧皇, Nữ Hi thị 女希氏, được xưng tụng là Nữ Oa nương
nương 女媧娘娘, là một thủ lĩnh thuộc tộc Hoa Hạ của Trung Hoa cổ
đại, bà là em gái đồng thời cũng là vợ của Phục Hy, đứng đầu danh
sách Tam Hoàng. Thành tích theo truyền thuyết thần thoại là bà có
công tạo nên vạn vật, luyện đá vá trời, chế tác thanh nhạc và lập
ra hôn chế (âm nhạc và chế độ hôn nhân)...
Nữ Oa và Phục
Hy cũng có những điểm giống như là ông Adam và bà Eva, người đàn
ông và đàn bà đầu tiên trong Thánh kinh của Thiên Chúa Giáo vậy.
Nên ở Trung Hoa, hình ảnh con rắn còn được nâng cấp lên thành
con Rồng, và được tôn vinh là con trời (Thiên Tử) với các từ Long
nhan, Long thể, Long sàng... ngoại trừ Long Nhãn của xứ Long An!
Ở Việt Nam ta thì ai tuổi con Rắn kể như là được thong dong
tự tại khỏi phải lo lắng bận tâm nhiều với cuộc sống, với câu
thiệu trong bài vè 12 con giáp như sau:
Tuổi Tỵ rắn ở trên
cây,
Nằm khoanh trong bọng chẳng hay sự gì!
Tuy nhiên,
có nhiều con rắn cũng phải vất vả bươn chải mặc dù không có lấy
một cái chân nào cả:
Con Rắn không chân nó đi năm rừng bảy
rú,
Con gà không vú nuôi đặng chín mười con...
Không
chân mà đi được là nhờ trườn. Theo khoa học, rắn thuộc loài bò
sát tương tự như giống thằn lằn không chân. Ðiều khác biệt là rắn
có một hàng vảy cứng dưới bụng có thể di động được như những
chân nhỏ khi trườn lết. Ðặc điểm nữa là xương hàm trên của rắn có
thể di chuyển, đổi chỗ để miệng có thể mở rộng khi nuốt những con
mồi lớn. Nên rắn lại có thể chỉ ăn một lần mà no cả tháng. Nếu
con người có khả năng này thì đỡ phải lo khi kinh tế xuống dốc
hoặc khi thất nghiệp.
Theo số Tử Vi thì Rắn hợp với Gà và
Trâu. Tỵ–Dậu–Sửu tam hạp mà lị! Nhưng lại kỵ với Cọp Khỉ và Heo,
vì nằm trong Tứ Hành Xung: Dần–Thân–Tị–Hợi, nhất là kỵ với Heo,
vì Tỵ–Hợi thuộc dạng Chính Xung. Cho nên, ngày xưa (và cả ngày
nay cũng vậy), con trai đi cưới vợ, hoặc gia đình nào muốn cưới
dâu, đều phải xem tuổi của cô Dâu và chú Rể, tuổi của hai người
này không được chênh lệch nhau 3, 6, hoặc 9 tuổi, vì như thế,
chắc chắn sẽ ăn vào một trong Tứ Hành Xung của Tý–Ngọ–Mẹo–Dậu,
Dần–Thân–Tỵ–Hợi, hoặc Thìn–Tuất–Sửu–Mùi. Nhưng đặc biệt ở Việt
Nam ta tuổi Tỵ con Rắn còn bị kỵ thêm một con ngoài Tứ Hành Xung
nữa, đó chính là con Gà. Có con trai tuổi Dậu mà lại cưới nhằm cô
dâu tuổi Tỵ, thì lại đúng với câu:
Cõng rắn cắn gà nhà!
“Bạch xà đương đạo, Quý bạt kiếm nhi trảm chi 白蛇當道,貴拔劍而斬之”.
Có nghĩa: “Rắn trắng chận đường, ông Quý rút kiếm mà chém nó”,
chỉ việc Lưu Bang Hán Cao Tổ khi còn hàn vi, đã chém rắn trắng
chận đường để khởi nghĩa và lập nên nhà Hán hùng mạnh hơn 400
năm sau này (202 trước Công nguyên đến 220 sau Công Nguyên). Đó
là Con Rắn trong Lịch Sử, còn con Rắn trong Văn học thì ta có
thành ngữ:
HỌA XÀ THIÊM TÚC
畫蛇添足, tức “Vẽ Rắn Thêm Chân”
như đã đề cập ở đầu bài viết. Truyện kể:
Xưa nước Sở có
một vị quan lớn, sau khi cúng tế tổ tiên xong bèn ban cho đám gia
nhân một hồ rượu. Rượu ít mà người thì đông, nên có người đề nghị
là cùng nhau thi vẽ rắn, xem ai vẽ xong trước thì được uống
nguyên bầu rượu đó. Tất cả đồng ý và bắt đầu vẽ, một anh vẽ rất
giỏi chỉ trong một loáng đã vẽ xong, thấy mọi người còn đang hí
hoáy vẽ. Anh ta rất đắc ý, bèn vơ lấy bầu rượu, tay kia tiếp tục
vẽ thêm 4 cái chân cho rắn nữa. Trong khi đó, có một anh khác
cũng đã vẽ xong, bèn giựt lấy bầu rượu tu một hơi cạn sạch, cười
bảo: “Rắn vốn không chân, ai bảo anh vẽ thêm chân chi cho thêm
chậm!”. Anh ta tức quá, nhưng lại không nói được gì... Mọi người
đều bật cười chế nhạo và bảo: đã gọi là rắn thì làm gì có chân.
Từ đó người ta mới dùng thành ngữ này để chế diễu những kẻ
hay bày vẽ lôi thôi, làm những việc thừa thãi không cần thiết và
không hợp tình hợp lý.
Sau “Họa Xà Thiêm Túc”
Vẽ Rắn Thêm
Chân là thành ngữ:
BÔI CUNG XÀ ẢNH 杯弓蛇影. Truyện kể:
Ngày
xưa có một anh chàng tên là Nhạc Quảng, mời bạn đến nhà uống rượu
chơi. Khi ông bạn bưng ly rượu lên uống, thấy có hình bóng của
một con rắn đang dao động trong ly, nhưng vì nể bạn và vì phép
lịch sự, anh ta cũng uống cạn ly rượu. Nhưng khi về đến nhà, anh
ta cứ lo ngay ngáy, thấy trong bụng khó chịu, và vì lo sợ quá nên
sinh bệnh. Nhạc Quảng nghe tin đến thăm, nghe bạn kể lại hôm uống
rượu đã uống nhầm con rắn vào bụng. Nhạc Quảng lấy làm lạ, về nhà
quan sát, hiểu ra nguyên nhân. Hôm sau bèn lại mời người bạn trở
lại nhà để uống rượu lần nữa, khi rót rượu cho bạn xong, thấy bạn
tái mặt, vì hình bóng con rắn lại hiện ra dưới đáy ly. Nhạc Quảng
bèn chỉ vào cây cung treo trên tường ở phía sau lưng người bạn mà
nói rằng: Cái bóng con rắn mà bạn trông thấy, chính là cái bóng
của cây cung treo trên tường kia. Người bạn quay mình lại nhìn
lên thấy cây cung treo phía sau lưng mình mới yên tâm, và cảm
thấy trong bụng dễ chịu lại ngay, không còn bịnh hoạn gì nữa cả!
Câu thành ngữ này dùng để chỉ những người hay sợ bóng sợ gió, sợ
những chuyện vu vơ không đâu đến đỗi bị ám ảnh và sinh bệnh
hoạn.
Trong Trung Hoa Tứ Đại Dân Gian Truyền Thuyết (Bốn
truyền thuyết lớn trong dân gian Trung Hoa), còn lưu truyền một
câu chuyện diễm tình về rắn, ta gọi là Truyện “Thanh Xà Bạch Xà”,
nhưng người Hoa thì chỉ gọi tắt là BẠCH XÀ TRUYỆN 白蛇傳. Một chuyện
tình dân gian ướt át, nhưng lại được lồng trong thuyết nhân quả
của nhà Phật. Truyện kể:
Bạch Tố Trinh 白素貞 là Rắn trắng
(Bạch Xà) tu luyện ngàn năm, sau khi uống tiên đan của Pháp Hải
Hòa thượng, trở nên thần thông quảng đại. Vì muốn báo ân cho Hứa
Tiên 許仙, chàng thư sinh đã cứu mạng mình hồi những kiếp trước,
bèn cùng một cô bạn rắn đàn em nữa là Thanh Xà biến thành hình
người, rồi thi triển pháp lực để làm quen và kết hôn với Hứa
Tiên. Sau tuần trăng mật mặn nồng giữa người và rắn, thì Pháp Hải
hòa thượng tìm đến để báo phục chuyện Bạch Tố Trinh đã lấy trộm
tiên đan của mình, đồng thời thuyết phục Hứa Tiên ép cho Tố Trinh
phải uống ly rượu có chất Hùng Hoàng (một vị thuốc Bắc chuyên trị
về rắn!), làm Bạch Tố Trinh phải hiện nguyên hình là con rắn
trắng, làm chàng thư sinh Hứa Tiên kinh hãi quá... đứt hơi luôn!
Sau khi tỉnh dậy, Bạch Tố Trinh lại phải lén lên Thiên Đình để
trộm thuốc Linh Chi của bà Tây Vương Mẫu về cứu sống Hứa Tiên.
Pháp Hải hòa thượng lại dùng mưu gạt Hứa Tiên lên chùa Kim Sơn,
rồi nhốt chàng ta lại. Bạch Tố Trinh nổi giận, bèn cùng Tiểu
Thanh dâng nước biển tràn ngập để tấn công Kim Sơn Tự, làm chết
rất nhiều sinh linh vô tội, điều này phạm đến luật Trời, nên sau
khi sinh con, giao cho Hứa Tiên nuôi nấng, Bạch Tố Trinh bị Pháp
Hải hòa thượng nhốt vào trong Lôi Phong bảo tháp. Sau đứa con
khôn lớn, thi đậu Trạng Nguyên, tìm đến để tế lễ và cứu mẹ ra
khỏi tháp Lôi Phong, và... cả nhà được đoàn tụ. Một kết thúc có
hậu và viên mãn theo kiểu phương đông và theo thuyết nhân quả của
nhà Phật.
Cũng là Rắn Trắng, nhưng không phải là rắn trắng
chận đường của Lưu Bang, mà là Rắn Trắng đầy tình nghĩa, nên
Bạch Tố Trinh được nhân gian lập miếu thờ phụng và xưng tụng là
Bạch Nương Nương 白娘娘. Đây là con rắn mang ơn trả ơn, chớ không
phải là con rắn hờn oan trả oán như con rắn của xứ Tây Hồ mà khai
quốc công thần của nhà Hậu Lê là Nguyễn Trải đã gặp phải.
Sử chép rằng, vào năm Nhâm Tuất (1442), vua Lê Thái Tông (con vua
Lê Lợi) đi tuần du phương đông, duyệt võ ở Chí Linh, nên Nguyễn
Trãi (lúc ấy đã về trí sĩ) bèn ra nghênh tiếp xa giá. Khi Lê Thái
Tông đến viếng chùa Côn Sơn là nơi có ẩn am của Nguyễn Trãi, nhìn
thấy tì thiếp của Nguyễn Trãi là Thị Lộ nhan sắc lộng lẫy, lại có
biệt tài về văn chương, bèn phong cho chức Lễ nghi Học sĩ, bắt
phải theo hầu bên cạnh nhà vua. Lúc xa giá tới Lệ Chi Viên, thuộc
xã Đại Lại, huyện Gia Định, thì thình lình nhà vua nhuốm bệnh.
Thị Lộ phải hầu hạ, thang thuốc ngày đêm, nhưng vua vẫn không qua
khỏi. Các quan phải vội vã phụng giá về Kinh rồi mới làm lễ phát
tang. Tất cả triều thần đều buộc tội Thị Lộ đã đầu độc vua, liền
đem nàng ra giết. Việc này xảy ra nhằm lúc trong triều đang có sự
tranh chấp. Nhóm võ quan theo phe Lê Sát thấy ngày trước Nguyễn
Trãi được vua Lê Thái Tổ trọng dụng nên vẫn mang lòng ganh ghét,
chỉ muốn trừ khử, bèn nhân dịp này vu cho tội chủ mưu sát đế để
giết luôn cả ba họ.
Cái án oan này, mãi đến hơn hai mươi
năm sau mới được vua Lê Thánh Tông, một vị minh quân của triều
Lê, thấy có nhiều điều hàm hồ, oan ức cho một đại công thần khai
quốc, bèn đem ra xét lại và truyền lệnh hủy bỏ bản án trước kia,
truy phục chức cho Nguyễn Trãi, cho tìm kiếm con cháu để đưa ra
làm quan, lại còn cấp tư điền để con cháu lo việc tế tự hàng năm.
Từ sự kiện lịch sử này mà sau đó trong dân gian mới lưu truyền
câu truyện rắn báo oán như sau:
Truyện kể: Nguyễn Trãi
thời chưa ra làm quan, một hôm có ý định cho sửa sang lại khu
vườn nhà thì nằm mơ thấy có một người đàn bà bụng mang dạ chửa
đến van xin ông hãy hoãn việc này lại để cho bà ta có thể yên tâm
tá túc cho qua kỳ sinh nở. Khi tỉnh dậy nhìn ra vườn, ông thấy
không có dấu hiệu gì tỏ ra có người cư ngụ ở đó nên cũng không
lấy gì làm quan tâm, cho nên hôm sau cứ sai đám học trò ra dọn
vườn như đã dự định. Trong khi dọn dẹp, đám học trò bắt gặp một ổ
rắn bèn giết chết luôn cả ổ gồm mấy mẹ con. Sau đó rắn mẹ tái
sinh, bò lên trần nhà, nhìn thấy Nguyễn Trãi đang đọc sách bèn
nhỏ một giọt máu đào rơi xuống thấm xuyên qua ba trang giấy, như
một dấu hiệu ám chỉ ba họ. Thời gian sau, khi Nguyễn Trãi đang
làm quan thì cũng con rắn đó hóa thân thành Thị Lộ, giả làm ả bán
chiếu gon ở Tây Hồ để gặp Nguyễn Trãi, cùng xướng họa thi ca rồi
trở thành tì thiếp để lọt vào gia đình ông ta chờ cơ hội báo thù.
Do đó, việc Nguyễn Trãi bị giết cùng ba họ bị tru di chính là hậu
quả của món nợ máu ngày xưa mà ra. Truyện của Thị Lộ và Nguyễn
Trãi lại cho ta một giai thoại văn chương lý thú với bài thơ hỏi
để ghẹo cô bán chiếu Thị Lộ như sau:
Ả ở đâu mà bán chiếu
gon?
Chẳng hay chiếu ấy hết hay còn?
Xuân xanh nay độ bao
nhiêu tuổi?
Đã có chồng chưa được mấy con?
Để đáp lại
bài thơ toàn là câu hỏi này, Thị Lộ đã trả lời rất khéo là:
Thiếp ở Tây Hồ bán chiếu gon,
Can chi ông hỏi hết hay còn?
Xuân xanh tuổi độ trăng tròn lẻ,
Chồng còn chưa có, có chi
con!(?)
Bài thơ khéo ở chỗ, nếu câu chót đổi dấu chấm than
thành dấu hỏi, thì có cái khẩu khí lớn lối như muốn gọi Nguyễn
Trãi bằng con vậy!
Mặc dù là truyền thuyết, nhưng con rắn
Thị Lộ báo oán quá thâm độc, hại nguyễn Trãi đến nhà tan cửa nát,
tam tộc phải tru di, cháu con phải đổi họ tên, lưu vong thất sở,
vở tuồng cải lương “Nắm Cơm Chan Máu” kể lại chuyện của Đỗ Lệ và
Trần Ai (cháu 2 đời của Nguyễn Trãi phải đổi họ đổi tên) là một
thảm kịch đáng thương. Mời bấm vào link dưới đây để nghe hát.
CẢI LƯƠNG NẮM CƠM CHAN MÁU
“Lòng dạ rắn rết” là thành
ngữ thường dùng để chỉ những người đàn bà độc ác, còn “Lòng lang
dạ sói” thì thường được dùng để chỉ cánh đàn ông, nên chi, mới có
chuyện Thị Lộ là con rắn đến để báo oán. Xưa nay các cụ đồ nho
vẫn thường truyền miệng bài thơ sau đây:
Thanh trúc xa
nhi khẩu, 青竹蛇兒口,
Huỳnh phong vĩ thượng trâm, 黃蜂尾上針,
Lưỡng
ban do vị độc, 兩般猶未毒,
Tối độc phụ nhân tâm, 最毒婦人心.
Có
nghĩa: Cái miệng của con rắn thanh trúc (ta gọi là rắn Lục). Cây
kim ở phía sau đuôi của con ong Nghệ màu vàng (hay ong Vò Vẻ gì
đó). Nhưng, Hai thứ đó còn chưa độc. Độc nhất là lòng dạ của đàn
bà. Bình thường thì các bà các cô rất dễ thương, nhưng khi cần
“Độc” thì lại “Độc” hơn cánh đàn ông nhiều! (Xin lỗi các bà các
cô, đây là nhận xét của các cụ ngày xưa truyền lại, kẻ hậu sinh
như chúng tôi chỉ lặp lại mà thôi!).
Độc nhất là đàn bà,
mà dễ thương nhất cũng là đàn bà, nhất là các bà các cô có cái
“Thủy xà yêu” 水蛇腰, tức là cái eo của con rắn nước, để chỉ cái
thân hình yểu điệu, ẻo lả, một cách hấp dẫn của phái nữ. Trong
truyện “Hồng Lâu Mộng 紅樓夢” có cô thị nữ tên Uyên Ương có cái
“Thủy xà yêu” này, làm cho Giả Mẫu rất lo lắng sợ thằng cháu quý
hóa là Giả Bảo Ngọc mê đắm cái eo rắn uốn lượn dễ yêu và dễ hấp
dẫn kia mà không lo học hành gì cả!
Vì hình thù và điệu bộ
trông rất dễ sợ, phùng mang trợn mắt giơ bàn nạo để hù dọa con
người, nên rắn thường bị xem là những gì xấu xa, ác độc, như câu
nói “Khẩu Phật tâm Xà 口佛心蛇” để chỉ những người bề ngoài và ngoài
miệng thì trông hiền lành như ông Phật, nhưng lòng dạ thì lại ác
độc như rắn rết.
Rắn có con to lớn như Mãng Xà, có con chỉ
nhỏ như con giun, gọi là rắn giun, rắn liu điu. Nhưng dù lớn dù
bé, hình thù và bộ dạng của rắn cũng dễ làm cho con người khiếp
sợ, ngay cả cái tên Mãng Xà 蟒蛇, nghe thôi, cũng thấy phát ớn, sự
thật thì Mãng Xà là tên chữ của con Trăn trông rất hiền lành và
dễ thương mà thôi!
Trong văn chương Việt Nam còn có con
rắn rất thông minh, dễ thương, thi đậu Bảng Nhãn và rất nổi tiếng
về văn chương là Lê Quí Đôn. Bảng Nhãn Lê Quí Ðôn còn có tục danh
là Lê Danh Phương, tự là Doãn Hậu, hiệu là Quế Ðường, sinh năm
Bảo Thái thứ 7 (1726) đời vua Lê Dụ Tôn thời chúa Trịnh Cương.
Ông người xã Diên Hà, tỉng Sơn Nam (Thái Bình ngày nay), con quan
Hình Bộ Thượng Thư Lê Phú Thứ.
Ông Ðôn khi còn trẻ là một
đứa bé tuy thông minh nhưng rất tinh nghịch, khó dậy, rắn mắt, và
cứng đầu cứng cổ. Một hôm, ông chú tới nhà chơi, thấy cậu Ðôn
đang trần truồng tắm mưa. Ông chú la rầy cháu vì lười biếng không
chịu học mà chỉ phá làng phá xóm nên dốt nát. cậu Ðôn cãi lại,
cho rằng ông chú cũng chẳng giỏi giang gì hơn. Ðể chứng tỏ, cậu
nằm ngửa ra giữa sân, giang hai tay hai chân rồi đố ông chú xem
đó là chữ gì. Ông chú trả lời đó là chữ Ðại 大. Cậu Ðôn cười lớn,
chỉ vào “cái giống” của mình rồi nói “chữ Ðại còn có ‘cái chấm’
này nữa phải là chữ Thái 太 mới đúng”! Ông chú vừa bị thua còn mắc
cỡ bèn mách cha mẹ cậu Ðôn nên cậu bị cha mẹ la rầy và dọa đem
ra đánh đòn. Ông chú bèn nói nếu làm được một bài thơ để tạ tội
“rắn”(cứng) đầu, với điều kiện mỗi câu đều có tên một loại rắn
trong đó, ông sẽ xin cha mẹ cậu tha cho. Cậu Ðôn suy nghĩ một
lúc, bèn ứng khẩu, đọc:
Chẳng phải “liu điu” vẫn giống nhà
“Rắn” đầu biếng học lẽ không tha
Thẹn đèn “hổ lửa” đau lòng mẹ
Nay thét “mai gầm” rát cổ cha
“Ráo” mép chỉ quen lời dối trá
“Lằn” lưng chẳng quản vệt dăm ba
Từ nay “Trâu Lỗ” xin chăm học
Kẻo “hổ mang” danh tiếng thế gia.
Bài thơ này không những
ngụ ý xin lỗi cha mẹ về tội “Rắn Ðầu” của mình mà mỗi câu thơ đều
mang tên một loại rắn như liu điu (rắn nhỏ), hổ lửa, mai gầm, rắn
ráo, rắn lằn, hổ mang, rắn trâu, rắn lỗ, v.v. Trâu là nước Trâu,
quê hương của thày Mạnh Tử. Lỗ là nước Lỗ, quê của “Vạn Thế Sư
Biểu” Khổng Tử. Sau khi làm bài thơ này, quả nhiên ông Lê Quí Ðôn
giữ đúng lời hứa, chăm chỉ học hành, thi đỗ Bảng Nhãn, làm quan
nhất phẩm triều đình. Ông còn để lại nhiều áng văn chương và bộ
sử rất giá trị.
“Miệng Hùm Nọc Rắn”, Nọc rắn mặc dù độc,
rất độc, như nọc rắn trên đầu gậy của Âu Dương Phong có thể làm
chết hết một đàn cá mập trong truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” của Kim
Dung, nhưng với liệu pháp “Dĩ độc trừ độc”, nọc rắn cũng là một
vị thuốc trị độc rất tốt, và truyền thuyết về con rắn trong ngành
y của cổ Hy Lạp đã giúp cứu người như thế nào, ta hãy thử tìm
hiểu sau đây:
Theo truyền thuyết thì Esculape là con của
Thần Apolon, nhờ học được nghề thuốc từ một kỳ nhân nên không
những đã cứu được nhiều người khỏi bệnh tật, lại còn có khả năng
làm cho người chết sống lại. Điều này khiến cho Thần Zeus nổi
giận, sai Thiên Lôi búa chết Esculape. Người đời sau nhớ công ơn
của Esculape bèn dựng tượng để tôn vinh và con rắn nhờ cũng có
công trong việc cứu nhân độ thế của Esculape nên được để cho quấn
quanh cây gậy của ông ta. Sau đó vào đầu thế kỷ thứ 3 trước Công
nguyên, ở La Mã bỗng xảy ra một trận đại dịch giết hại rất nhiều
người làm cho mọi người đổ xô nhau dâng rượu cúng Thần Esculape
để cầu cho tai qua nạn khỏi. Thế là người ta bèn đặt thêm cái ly
bên cạnh chiếc gậy nên ngày nay chúng ta mới thấy có hình con rắn
quấn quanh chiếc gậy hoặc quấn quanh cái ly trong các biểu tượng
của ngành y khoa. Để phân biệt, dân y khoa xứ ta có câu:
“Rắn quấn gậy ngành y,
rắn quấn ly ngành dược”!
Hình
ảnh con rắn cuốn quanh cây gậy – gọi là caduceus, tiếng Hy Lạp là
Kerykeion – trở thành biểu tượng của ngành y khoa hiện đại.
Theo các ông bà thuở xưa, rắn có thể tu luyện thành tinh và
lột da sống đời. Những “mãng xà tinh” này đều có viên ngọc trong
đầu gọi là ngọc rắn, nếu người nào có viên ngọc này sẽ có thể
nghe được tiếng nói của loài vật. Ngày xưa, có một anh học trò
nghèo tên Công Dã Tràng vì cứu được một gia đình rắn nên được rắn
chúa trả ơn bằng cách nhả cho môt viên ngọc. Một hôm, Dã Tràng
ngậm viên ngọc rắn trong miệng đi vào rừng, chợt nghe bầy kiến
xôn xao bảo nhau phải dời tổ lên cành cây cao vì trong vòng ba
ngày sẽ có mưa lụt lớn. Nghe được tin này, Dã Tràng bèn tức tốc
báo cho quan huyện sở tại để ra thông tri cho dân chúng chuẩn bị
tránh nạn hồng thủy. Quả nhiên ba ngày sau trời đổ mưa tầm tã làm
vỡ đê gây lụt lớn. Nhưng dân cư trong vùng không bị thiệt hại vì
đã đề phòng trước. Quan huyện tâu với triều đình vì Dã Tràng có
ngọc rắn nghe được tiếng loài vật nên đã biết truớc có nạn lụt.
Nhà vua rất thích, cho vời Dã Tràng vào cung, ban cho một chức
quan nhỏ để có thể cùng Dã Tràng du ngoạn đó đây, cùng nghe tiếng
loài vật. Môt hôm, vua ngự thuyền rồng cùng Dã Tràng ra biển nghe
tiếng cá. Chợt nhà vua nghe thấy một cặp cá vừa thong dong bơi
lội, vừa thân mật trò chuyện với nhau. Thích quá, vua há miệng ra
cười khiến viên ngọc rắn rơi xuống biển. Dã Tràng tiếc ngọc, nhảy
xuống biển mò nên bị chết đuối. Tuy đã chết nhưng Dã Tràng vẫn
muốn tìm viên ngọc nên biến thành con Dã tràng là một loài cua
nhỏ, hàng ngày bò lên bãi biển lấy cát mong lấp biển nhưng vẫn
không bao giờ tìm lại được viên ngọc. Vì vậy, người đời thường ví
những ai làm những việc không thể thực hiện được là “uổng công
đã tràng”. Trong dân gian cũng có câu:
“Dã Tràng xe cát
biển Ðông,
Nhọc mình mà chẳng nên công cán gì.”
Rắn có
thể cắn chết người tại chỗ, như câu “Rắn mai tại lỗ, rắn hổ về
nhà”, nhưng rắn cũng là món ăn khoái khẩu cho con người, nhất là
đối với những tay bợm nhậu, nào là nướng trui, xào lăn, xào bún
nấm củ hành... cắt lấy máu rắn hòa vào rượu mà uống, mổ lấy mật
rắn bỏ vào miệng nuốt trọng với một ngụm rượu Tây hay ba xị đế
đều rất... bổ khỏe... gì không biết. Rượu rắn thì thôi khỏi phải
nói, rất đa dạng, nào là Tam Xà Tửu, Ngũ Xà Tửu, Thất Xà Tửu....
tới Mấy chục Xà Tửu... nguyên một hũ rượu toàn rắn và rắn! Ngoài
ra, da rắn da trăn còn được làm thành những đồ trang sức để phục
vụ cho Quý Bà Quý Cô, như bóp xách tay, dây đồng hồ, dây nịt...
Nếu còn nói mãi sẽ dễ làm cho người đọc nhàm chán với những
tài liệu “hằng hà sa số” về rắn. Xin được kết thúc bài viết bằng
bài sấm bất hủ của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm như sau:
Long vĩ Xà đầu khởi chiến chinh, 龍尾蛇頭起戰征,
Can qua xứ xứ khổ
đao binh. 干戈處處苦刀兵.
Mã đề Dương cước anh hùng tận, 馬蹄羊腳英雄盡,
Thân Dậu niên lai kiến thái bình! 申酉年來見太平!
Dịch nghĩa:
Cuối năm rồng (long vĩ), đầu năm rắn (xà đầu) thì có chiến
tranh nổi lên, Chiến tranh làm cho mọi nơi (xứ xứ) đều phải khổ
sở về nạn binh lửa. Đến cuối năm Ngọ (mã đề) hoặc cuối năm Mùi
(dương cước), thì “anh hùng” chết hết (tận) ANH HÙNG ở đây là chỉ
những người gây nên chiến tranh đánh nhau. Đến năm con Khỉ con Gà
(Thân–Dậu niên lai) mới có được cảnh Thái Bình yên ổn.
Đầu
rắn, đuôi rồng, nổi chiến tranh,
Giặc đánh khắp nơi, khổ lửa
binh.
Móng ngựa, chân dê, anh hùng tận...
Khỉ, gà, năm đến
thái bình sinh!
Cứ mỗi một chu kỳ của Địa Chi 12 con giáp,
hễ vòng đến năm Thìn năm Tỵ thì mọi người lại nhớ đến bài Sấm
này. Ta hãy chống mắt chờ xem: Chiến tranh được khởi bởi Nga
đánh chiếm Ukraine và cuộc chiến ở dải Gaza giữa Israel và
Palestine... Kết cuộc rồi “Anh Hùng” nào sẽ “Tận”... để cho Thế
Giới được An Hưởng Thái Bình!
Mong rằng mọi người đều có
được một mùa XUÂN Như Ý và một cái TẾT An Khang Thịnh Vượng!
Đỗ Chiêu Đức (杜紹德)
01/01/2025
nguồn:
blog quảng trị, bắc cali
Cùng tác giả:
Thơ Xuân con Rắn
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by quangtri bac ca chuyển
Đăng ngày Thứ Tư, January 1, 2025
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang